Tiêu hồn Hoa Nguyệt Dạ
Phan_14
"Hay là mở ra xem một chút, hắc hắc. . . . . ." Hoa Nhiễm len lén mở ra một khe hở, rình coi một phen, sau đó đem cái hộp mở lớn ra, thì ra trong cái này hộp gỗ là một cái hộp tinh xảo màu tím, Hoa Nhiễm lại đem cái hộp đó mở ra, bên trong là hai hoàn thuốc màu đỏ. Hoa Nhiễm tò mò, cầm một hoàn đặt lên cánh mũi ngửi một cái, không khỏi giật mình, lại mở hoàn thuốc ra, ngửi một cái, sau đó vui mừng kêu to, "Oa, nàng điều chế chỉ kém ba vị thuốc so với ta, nên công hiệu kém rất nhiều."
Hoa Nhiễm vốn định dùng tiếng nói lớn để hấp dẫn Nguyệt Vô Phong, nhưng hắn căn bản không để ý tới nàng.
Vì vậy Hoa Nhiễm lại nhìn về phía hắn cười quyến rũ, "Tướng công, ngươi tới thử công hiệu của cái này một chút đi, xem so với cái đó của ta, cái nào có công hiệu tốt?"
Hoa Nhiễm nhìn thấy Nguyệt Vô Phong không tỏ vẻ gì, liền trực tiếp đem hoàn thuốc trong tay nhét vào trong miệng của mình, sau đó bất chấp tất cả, tiến lên nhào vào Nguyệt Vô Phong, cọ xát lên người hắn, "Tướng công, nóng quá nha. . . . . ."
"Công hiệu không có nhanh như vậy. . . . . ."
"Được rồi, được rồi . . . . ." Hoa Nhiễm sờ lỗ mũi nói, "Ngươi xem đi, bộ dáng ta cũng đã thế này, thuốc cũng ăn, ngươi xem làm sao thì làm. Dù sao, dù sao ngươi phải tha thứ cho ta, ngươi ghen không thể lâu như vậy đấy!"
Nói dứt lời, đi tới nằm trên giường, đây là một loại mời gọi không tiếng động.
Nguyệt Vô Phong lặng lẽ mỉm cười, đây chính là phong cách của Hoa Nhiễm, hắn không nói toạc, thật ra nàng là bách độc bất xâm, loại hoàn thuốc này đối với nàng có lẽ không có bất cứ tác dụng gì, nhưng vậy thì như thế nào, bọn họ tình nồng ý nồng, tùy ý đụng vào là tốt nhất, căn bản không dùng dược vật trợ lực. Xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng, cần gì sinh ra nhàm chán hờn giận.
Nhìn thấy Nguyệt Vô Phong rốt cuộc đã cười, Hoa Nhiễm cảm giác mình mới vừa phô trương không uổng phí, lúc Nguyệt Vô Phong đến gần, nàng tiến lên ôm chặt lấy hắn nhấn trên giường, trong miệng còn nói, "Vợ chồng không có chuyện không giải quyết được, đến trên giường, chuyện gì cũng không có thể, hắc hắc. . . . . . Cha ta nói với ta, hiệu quả rất tốt"
"Uống thuốc, có cảm giác gì không? Khó chịu không?"
Hoa Nhiễm sửng sốt, ngay sau đó lại nói, "A, khó chịu, khó chịu, ha ha. . . . . . Nóng, chúng ta cởi quần áo, cởi. . . . . ."
"Nhưng không ta không cảm thấy nóng, ngươi tự mình cởi đi?" Nguyệt Vô Phong bị Hoa Nhiễm đè ở phía dưới, lại một tay chống đầu, mím môi nói.
"Nhưng ngươi không muốn cởi, làm sao giải quyết lửa dục của ta đây?"
Rốt cuộc Nguyệt Vô Phong bật cười, "Vi phu thay ngươi cởi thôi. . . . . " Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Hoa Nhiễm, hắn tiếp tục nói, "Nghe nói danh hào của ngươi gọi là “thôn cô’? Aiz. . . . . . Đừng ngẩn người nha. . . . . "
Tay của hắn trượt vào bên trong áo của nàng, cách cái yếm xoa chỗ mềm mại của nàng, nhìn thấy bộ dạng ngây dại của nàng, không khỏi gãi nàng ngứa ngáy.
"A, nha. . . . . . Ha ha. . . . . ." thì ra Hoa Nhiễm cực kỳ sợ nhột, đẩy Nguyệt Vô Phong ra, "Nguyệt Vô Phong. . . . . . Ha ha, ngươi đừng như vậy. . . . . . Ưmh. . . . . . Nhột. . . . . . Thả ta ra, ô ô. . . . . ."
Nguyệt Vô Phong cũng có chừng mực, thấy trên mặt Hoa Nhiễm có một chút nước mắt, thân mật hôn lên, "Cho ngươi giả vờ, lần sau còn muốn lừa gạt ta không?"
"Không, tuyệt đối không, muốn lừa ngươi cũng không lừa được, aiz, vật này ta không dùng được, ngươi ăn không?"
"Ăn cái gì ăn? Tự chúng ta chơi, cũng có tình cảm"
Đang nói, nàng đã bị lột sạch sẽ, trắng trẻo mịn màng giống như lột lòng trắng trứng, nho nhỏ, lại đặc biệt chọc người ta thương yêu.
Hắn ôm lấy nàng, ở trên người của nàng liên tiếp tỉ mỉ hôn, trong chuyện này, thật ra Hoa Nhiễm cũng không chủ động, đừng xem vừa rồi nàng còn vui vẻ quyến rũ hắn, thật ra lúc này nàng lặng yên nằm ở nơi đó, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, con ngươi ngập nước, tràn ra một chút giọt lệ, sắc mặt khẽ biến thành mê mang, ngây thơ thuần khiết giống như Tiểu Bạch Thỏ bị con sói xám lớn lừa bán. Trong lòng Nguyệt Vô Phong như có thương tiếc, không biết vì sao đột nhiên có chút xuống tay không được, có thể là nhất thời không cách nào thích ứng thay đổi kia.
Vì vậy hắn hướng nàng giở trò đã mấy lần, sau khi hôn rồi vuốt ve, liền cùng với nàng đổi vị trí, tà khí cười một tiếng, "Không phải ngươi vẫn muốn ở trên sao, hôm nay ngươi lên"
Nói xong, liền đem nàng ôm lên, giạng chân ở trên người của mình, dường như Hoa Nhiễm có chút xấu hổ, nằm ở trên người của hắn không dám ngẩng đầu.
Nguyệt Vô Phong đưa hai tay nâng mặt Hoa Nhiễm, cắn môi của nàng, lại hôn lên vành tai trắng như tuyết của nàng, "Hoa hoa, ngươi thật đẹp. . . . . ."
Bình thường lời nói khen tặng Nguyệt Vô Phong lười biếng khạc ra, Hoa Nhiễm chỉ cảm thấy bụng nóng lên, nơi đó càng thêm lộ ra ươn ướt, thì ra động tình là chuyện đơn giản như vậy.
Hắn ùa lên nàng, sát lên bên tai của nàng nói, "Lên. . . . . ."
Chương 47:
Buổi tối hôm nay, có người vui mừng có người buồn.
Trong hoa phòng bọn họ yêu vô cùng nồng đậm, tiếng rên rỉ cùng động tác mập mờ của hai người khiến cả phòng lọt vào một cảnh xuân kiều diễm.
Rừng cây nhỏ ở bên ngoài Nguyệt phủ, Xà Yêu và Báo tinh giao thủ, đánh rất hung ác, hai bên đều muốn đối phương buông tha. Heo con lẳng lặng ngồi ở bên cây, trong tay có một bình rượu nhỏ, nhìn bọn họ đánh nhau, thỉnh thoảng nói hai tiếng tốt, tốt, thỉnh thoảng uống vài hớp rượu.
Thỏ và Xích Đồng đứng ở một bên, nhìn cảnh tượng hỗn loạn này, "Không buông tha thì thế nào? Có thể được đến sao?"
"Cái này khó nói, ta cảm thấy lão bản ta có hy vọng, hắn đối với vật cần tìm cũng rất cố chấp"
"Ta cảm thấy Thập Dạ tương đối có hy vọng, hắn có rất ít vật cần tìm"
"Ta cảm thấy bọn họ đều không được" Heo con chậm rãi mở miệng, giọng nói ngây thơ vang lên, Thỏ và Xích Đồng cũng không phản bác, khẽ nheo mắt lại, chuyện tương lai, người nào có thể đoán được đây?
"Đúng rồi, thật ra, khổ sở cũng không chỉ có Thập Dạ ca ca và Tiền Bạo ca ca, có một người cũng rất khổ sở."
"Người nào?"
"Ngay cả cái người mặt trắng nhỏ như Vương Gia, dường như hắn thích Nguyệt Vô Phong thật lâu. . . . . ." Heo con như có điều suy nghĩ, sau khi nhận được ánh mắt chất vấn của Thỏ và Xích Đồng, nói, "Tất cả mọi người đang cười, nhưng hắn cười đặc biệt miễn cưỡng, lẽ ra nhiều người như vậy, ta cũng vậy sẽ không phát hiện, nhưng trên đường hắn ra ngoài, khi đó ta vừa đúng cũng muốn ra ngoài giải quyết, sau đó phát hiện hắn đang đứng dưới tàng cây khóc. . . . . . Vì vậy liền tiến lên hỏi á..., sau khi ta hỏi nguyên nhân, hắn trả lời hạt cát bay vào mắt, hừ, loại này chỉ lừa gạt đứa bé, làm sao ta tin tưởng"
"Ngươi vốn chính là đứa bé."
"Ta thông minh hơn đứa bé. . . . . . Đừng ngắt lời, sau khi bữa tiệc giải tán, nghe được có người gọi hắn Mặc Vương Gia, hôm nay không phải có rất ít người ở lại qua đêm sao? Hắn ở lại, ta thấy hắn ở xa xa nhìn chằm chằm hoa phòng, trong mắt tình ý nồng đậm. . . . . . Còn có đau đớn. . . . . ."
"Heo con, ngươi xác định hắn thích Nguyệt Vô Phong mà không phải Hoa Nhiễm?" Thỏ hỏi ngược lại.
"Đúng là Nguyệt Vô Phong, bởi vì ta đoán hắn không biết Hoa tỷ tỷ. . . . . . Quản hắn khỉ gió, dù thế nào đi nữa tối nay hắn cùng với hai người bọn họ khổ sở là được. . . . . ." Lúc này Heo con mới phát hiện Quân Thập Dạ và Tiền Bạo đã ngưng đánh nhau, đứng ở sau lưng hắn nghe hắn nói chuyện.
"Nếu. . . . . . Chuyện này là thật. . . . . ." Quân Thập Dạ nhàn nhạt mím lại mỉm cười.
"Dù sao không giành được Hoa Nhiễm, trước hết chơi đùa Nguyệt Vô Phong" Tiền Bạo trả lời một câu, chỉ trong chốc lát, hai người bọn họ biến mất.
"À?" Heo con kinh ngạc hỏi Xích Đồng một câu, "Ta nói sai cái gì sao?"
Xích Đồng khẽ gật đầu, "Đúng vậy"
"Chấp nhất a. . . . . . Kiên cường a. . . . . ." sau khi Thỏ than thở, hỏi tiếp, "Tối nay chúng ta đi nơi nào qua đêm?"
"Nơi nào có kịch hay để xem, liền đi nơi đó ở."
Xích Đồng, Thỏ, Heo, con ba người lại từ phía rừng cây nhỏ ngoài Nguyệt phủ đi trở về Nguyệt phủ, dĩ nhiên Nguyệt phủ hoan nghênh, rất nhanh liền chuẩn bị hai gian phòng hảo hạng cho bọn hắn.
Một đêm này Nguyệt Vô Phong và Hoa Nhiễm siêng năng, bọn họ đổi một tư thế, nằm nghiêng, hắn phía sau của nàng tiến vào, tiếp tục chiến đấu hăng hái.
"Một đêm này thật là dài đăng đẳng nha. . . . . ." Hoa Nhiễm ậm ừ nỉ non.
"Càng ngày càng tốt." Hơi thở Nguyệt Vô Phong phun tại cổ của nàng, khẽ cắn, liếm lấy vành tai của nàng, đôi tay nắm được hông của nàng, tiến vào.
"Trước kia, tiểu yêu đã hỏi ta, về sau tìm được nam nhân sẽ đối xử với hắn như thế nào, ta nói ta nhất định sẽ đối xử với hắn thật tốt, khi đó bọn họ cũng không tin." Hoa Nhiễm tự nhủ.
"Vậy ngươi tin tưởng không?" Môi của hắn lại chuyển tới gương mặt của nàng, nhẹ nhàng cắn nuốt.
"Vậy ngươi tin tưởng không?" Hoa Nhiễm hỏi ngược lại, môi Nguyệt Vô Phong chuyển qua trên môi của nàng, che mất tiếng nói của nàng.
Sáng sớm, Nguyệt Vô Phong đem Hoa Nhiễm vẫn còn đang ngủ mê man kéo lên, Hoa Nhiễm mê mang, giương cái miệng nhỏ nhắn nhìn hắn, Nguyệt Vô Phong cười cười, "Đêm qua không có đi tiễn khách, sáng nay còn có một nhóm người, không tiễn, về tình về lý cũng không thể được"
"A. . . . . ." Hoa Nhiễm tiếp tục lim dim mắt, "Buồn ngủ quá . . . . . ."
"Ngoan, sau đó sẽ tiếp tục ngủ. . . . . ." Nhìn Hoa Nhiễm đã nghiêng qua một bên, Nguyệt Vô Phong ôm nàng vào trong ngực, thay y phục cho nàng. Khi mặc xong y phục, Hoa Nhiễm cũng cảm thấy ngượng ngùng, thật sự tỉnh táo.
Khi cửa phòng mở ra, một nam tử đứng ở cửa, hắn đưa lưng về phía bọn họ, đứng ở nơi đó, mái tóc đen nhánh xinh đẹp, tết thành một bó, đội một vương miện ngọc màu xanh lá cây, áo choàng màu xanh khoác trên người của hắn, lộ ra cảm giác ngọc thụ lâm phong.
Người nọ nghe sau lưng có động tĩnh, xoay người lại, sắc mặt tái nhợt, khí chất lịch sự nho nhã. Cặp mắt kia có mấy phần tương tự Nguyệt Vô Phong, có chút nhã nhặn. Sống mũi trơn bóng, sắc môi ửng đỏ. Sau khi hắn nhìn thấyNguyệt Vô Phong, khẽ mỉm cười, giống như hoa sen trong hồ nước, hắn chậm rãi mở miệng, "Biểu đệ, biểu đệ muội, chào buổi sáng. . . . . ."
Hoa Nhiểm phục hồi tinh thần, lộ ra nụ cười khéo léo, "Chào buổi sáng"
"Mặc Vương Gia, hai chữ biểu đệ này, tại hạ đảm đương không nổi" Nguyệt Vô Phong khẽ cau mày.
Mặc Vương Gia là con của nhị đệ Đương Kim Hoàng Đế, Mặc Thiếu Dư.
Chương 48:
Ngay sau đó Hoa Nhiễm cũng sững sờ, Nguyệt Vô Phong là biểu đệ Vương Gia ? Vậy Nguyệt Vô Phong là cái gì? Hoàng thân quốc thích?
"Biểu đệ, cho dù ngươi có gạt bỏ thân phận của ngươi thế nào, giữa huynh đệ chúng ta vẫn vĩnh viễn tồn tại máu mủ" Giọng nói Mặc Thiếu Dư rất ôn hòa, nhàn nhạt.
"Mặc Vương Gia, quan hệ của ta cùng với những huynh đệ khác thể miễn cưỡng không có trở ngại, nhưng cùng với tình cảm của ngài. . . . . . Chúng ta nói việc này không khỏi có chút quái dị" Nguyệt Vô Phong kéo Hoa Nhiễm muốn đi.
Hoa Nhiễm không biết Nguyệt Vô Phong luôn lấy lễ đãi người khác, giờ phút này có vẻ lạnh nhạt như vậy, thậm chí trên mặt của hắn vô cùng phòng bị, trong mắt che giấu phiền não không chịu nổi.
Hoa Nhiễm nhìn Mặc Thiếu Dư một cái, chỉ thấy trên mặt của hắn mang theo khổ sở. Nàng không biết mở miệng thế nào, chẳng qua hướng hắn áy náy cười một tiếng.
Bọn họ cứ như vậy vòng qua hắn, cứ như vậy rời đi.
Mặc Thiếu Dư đứng ở nơi đó, lá cây rơi lên trên đỉnh đầu của hắn, dán lên trên vương miện của hắn, không có một chút nhếch nhác nhưng trên gương mặt của hắn hiện ra cô độc, tịch mịch. Hoa Nhiễm nhìn thấy rõ trong đôi mắt nhàn nhạt màu xanh của hắn, hắn mím chặt khóe môi mang theo đau đớn, chăm chú nhìn theo bóng lưng Nguyệt Vô Phong rời đi, giống như đau buồn nhìn người tình của hắn. . . . . .
Người tình? Nàng bị ý tưởng của chính mình làm giật mình.
Mặc Thiếu Dư nhìn bọn họ đi rất xa, kêu một tiếng, "Xin lỗi. . . . . ."
Một tiếng này không lớnNguyệt Vô Phong lại nghe được rõ ràng, lưng của hắn khẽ cứng ngắc, nhưng cũng không xoay người lại, chẳng qua một đi thẳng, sắc mặt càng thêm phiền não không chịu nổi.
"Nguyệt Vô Phong, xảy ra chuyện gì?" Hoa Nhiễm không khỏi cẩn thận hỏi một câu.
"Không cần nhìn lại hắn, không cho ngươi nhìn hắn. . . . . . Giữa chúng ta. . . . . . Có một hiểu lầm. nho nhỏ"
"Ta không nên hỏi sao? Vậy ta không hỏi. . . . . ." Trong giọng nói của Hoa Nhiễm mang theo một chút buồn bực nhưng nàng cũng không phát hiện.
"Đưa tiễn khách thôi, ta sẽ nói với ngươi, thay vì bị nghẹn, không khỏi đưa bí mật này nói cho ngươi biết"
"Ừ, ừ, ta thay ngươi che giấu. . . . . . Không đúng, là cùng ngươi chia sẻ" Giọng nói Hoa Nhiễm lại bắt đầu vui vẻ, "Về sau có chuyện gì a, đều phải nói với ta, ta là nương tử của ngươi đấy. . . . . . Cùng ngươi đồng cam cộng khổ"
"Nha đầu này thích nói mạnh miệng" Nguyệt Vô Phong vừa buồn cười, vừa tức giận, thân mật cọ xát lỗ mũi của nàng, kéo nàng đi ra đại sảnh.
Mang khuôn mặt tươi cười tiễn khách, trong lòng Hoa Nhiễm vẫn có chút khó chịu, cũng không biết tại sao lúc khách đi, cũng cố ý quan sát nàng mấy lần, đặc biệt là ánh mắt của nữ khách nhìn nàng càng quái dị, thậm chí còn cười vô cùng mập mờ. Hoa Nhiễm không hiểu ý tứ, trong lúc len lén hỏi Nguyệt Vô Phong một câu, "Tướng công, tại sao bọn họ đều nhìn ta, có phải ta hôm nay trang điểm quá đậm, khó coi? Mất mặt ngươi hay không?"
"Trang điểm đậm hay nhạt, cũng tuyệt vời, cho dù nương tử trang điểm thế nào vi phu đều thích, cần gì quan tâm suy nghĩ của người ta?" Giọng của Nguyệt Vô Phong cười cợt, khóe miệng nhếch lên, Hoa Nhiễm liền bật cười, sắc mặt ửng hồng, con ngươi sáng rực rỡ.
Mấy người khách cuối cùng chính là hai con yêu quái, cộng thêm một Độc Vương.
Lúc Xích Đồng đi, không khỏi kéo Hoa Nhiễm, tỏ ý mình có lời muốn nói với nàng.
Gương mặt Hoa Nhiễm không nhịn được thầm nghĩ, nữ nhân chết tiệt này, ta với ngươi quan hệ lại không tốt, làm gì cùng ta lôi lôi kéo kéo.
Xích Đồng biết rõ suy nghĩ của Hoa Nhiễm, nhưng cũng không biến sắc, lúc nói chuyện với nàng, thái độ vẫn kiêu ngạo, vóc người cao gầy của nàng cao hơn Hoa Nhiễm nửa cái đầu, Hoa Nhiễm nói chuyện với nàng cần phải ngẩng nhìn nàng, điều này làm cho Hoa Nhiễm cảm giác mình kém người ta một bậc.
"Ngươi yên tâm, ta còn không ngu đến mức muốn lôi kéo ngươi làm bằng hữu, ngươi cũng không phải là ai khác, thậm chí đã từng là tình địch của ta"
"Hả?" Hoa Nhiễm không hiểu ra sao.
"Hiện tại ta chỉ muốn nói cho ngươi chút chuyện, nói xong sẽ tốt, là ý tứ của Thỏ nhà ta" Xích Đồng bổ sung thêm một câu, "Thập Dạ và Tiền Bạo đều là người chấp nhất, đối với ngươi sẽ không buông tha. . . . . . Còn có. . . . . . Cùng với trượng phu nhà ngươi, sau khi làm xong, không cần đem chút vết tích mang đi ra ngoài, như vậy quá rêu rao rồi"
"À?" Hoa Nhiễm càng thêm sửng sốt, theo tầm mắt Xích Đồng, phát hiện nơi cổ của mình có rất nhiều chỗ "Ấn ký Dâu tây" ? tục xưng là …….. vết hôn.
Xích Đồng lấy tư thái như một nữ vương, xoay người rời đi, trước khi đi, vẫn còn rất khinh bỉ nhìn nàng một cái, sau đó liền ôm vóc người nhỏ nhắn của con Thỏ nhà nàng bước đi. Phía sau nàng còn có một bóng dáng nhỏ nhắn, phải gọi là con Heo con, Heo con chỉ chỉ chính mình, vừa chỉ chỉ Hoa Nhiễm, sau đó nhìn nàng, vẫy vẫy tay rời đi. Trong ánh mắt dường như biểu hiện bắt gian, giống như đã rình coi lần đó . . . . .
Hoa Nhiễm đứng tại chỗ hóa đá thật lâu, mới hét lớn lanh lảnh, "Oa, mất hết cả mặt mũi rồi. . . . . ."
Xoay người nhìn thấy Nguyệt Vô Phong vui vẻ nở nụ cười, nàng chạy lên phía trước, chui vào trong ngực của hắn, nắm chặt quyền từng phát từng phát đánh vào trước ngực của hắn, "Ngươi, ngươi lại. . . . . . Cứ như vậy để cho ta đi ra ngoài, mặt mũi của ta cũng mất hết. . . . . . Ô ô. . . . . "
"Điều này nói rõ, trượng phu của ngươi rất mạnh mẽ, ngươi ra ngoài cũng coi là một loại khoe khoang".
"A. . . . . . Ngươi khốn kiếp. . . . . ." Hoa Nhiễm lại rống một tiếng.
Chương 49:
Đưa tiễn khách xong, Hoa Nhiễm nhìn thấy cha mẹ của mình cũng thu dọn hành lý cáo biệt cùng bọn họ. Mắt Hoa Nhiễm đỏ một vòng, "Mẫu thân, phụ thân, các ngươi muốn đi sao?"
Hoa mẫu ôm Hoa Nhiễm nhẹ giọng dụ dỗ nàng, "Mẹ và cha ở chỗ này ở nhiều ngày rồi, cũng nên đi, về sau phải chăm sóc mình thật tốt."
Hoa Nhiễm dùng sức ôm Hoa mẫu, "Mẹ, Hoa Hoa không nỡ xa ngươi."
Hoa Yêu đi tới kéo Hoa Nhiễm ra, "Con đã lớn như vậy, còn nhõng nhẻo, làm trò cười cho Vô Phong và thông gia".
Rốt cuộc, Hoa Nhiễm vẫn phải đè nén tâm tình của mình, cáo biệt bọn họ, mặc dù trong lòng hết sức không muốn.
Lúc Hoa Yêu đi, nhẹ giọng nói với Nguyệt Vô Phong, "Thần đèn đối với ngươi rất trung thành, vô luận kéo hắn đi thế nào, hắn cũng không đi theo ta, ta phó thác để cho hắn chăm sóc cho các ngươi thật tốt, đạo hạnh của hắn không tệ, đối phó những tiểu yêu kia rất dư dả, ta cũng yên tâm."
"Nhạc phụ, các ngươi yên tâm, ta sẽ chăm sóc tốt cho Hoa Nhiễm."
Hoa Yêu và Hoa mẫu nói lời từ biệt với Nguyệt mẫu, rồi lên một chiếc xe ngựa xa hoa đi khỏi.
Nguyệt Vô Phong và Hoa Nhiễm ăn cơm nước xong lại trở về phòng, không phải đi ngủ, mà vì nghe Nguyệt Vô Phong giải thích mấy thứ kia.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian